Ba trêu, gọi Nắng là “lều thơ” khi thấy con gái út hay thơ thẩn. Nắng vốn không phải là học sinh giỏi văn nhưng Nắng cũng chưa bao giờ để việc không giỏi văn làm ảnh hưởng đến sự phát triển tâm hồn trong Nắng. Nắng cứ đi, sống, trải nghiệm, cảm nhận thật nhất với từng giọt cảm xúc, viết xuống (vì Nắng hay quên) và viết xuống để cảm nhận sâu sắc hơn từng nốt tâm hồn vang lên trong trẻo…
Nắng viết blog, viết nhật ký, làm thơ, sáng tác bài hát – cứ thế, mỗi ngày một chút, hết ngày này đến ngày khác và đến hết cuộc rong chơi trên cõi hồng trần này cũng vậy: Nắng sẽ là độc giả lớn nhất của chính mình. Nắng sẽ xem viết là người bạn tri kỷ như 12 năm qua đã thế; xem viết lách là một cuộc chơi cùng ngôn ngữ thi ca và sẽ không để miền mong manh ấy phải chịu gánh nặng của cơm áo gạo tiền…
Nắng yêu viết lách bằng tất cả những rung cảm chân thành, trong sáng nhất và Người Bạn Viết cũng không phụ Nắng bao giờ. Bạn ấy vừa tặng Nắng một món quà quí giá – khóa học bồi dưỡng viết văn 2 tuần tại HN nơi Nắng được gặp những nhà thơ, nhà văn gạo cội và lắng nghe những chia sẻ rất lạc quan, tràn hy vọng từ những tâm hồn viết thuần khiết.
Chú Nguyễn Quang Thiều kể có một cuốn sách chú đọc được, viết về những con đom đóm đựng trong chiếc lọ thủy tinh. Cuốn sách có đoạn: “Trong chiếc lọ thủy tinh chứa những con đom đóm sắp chết, tôi phả vào đó một hơi thở…”. Chú nói: “dù sau 400 năm nhờ người tác giả đã phả vào đó một hơi thở, đã ghi lại những hiện thực này mà những con đom đóm không bao giờ chết; chúng vẫn phát sáng, ít nhất là trong tâm hồn của 1 người xa lạ, từ một nền văn hóa khác là tôi”. Cuộc sống là vậy thôi, hãy xem thơ văn là một cuộc chơi cùng ngôn ngữ nơi người viết tạo nên thứ ánh sáng làm ấm áp hơn hiên thực cuộc đời!
Chú Nguyễn Việt Chiến với tập thơ nổi tiếng “Tổ Quốc nhìn từ biển” cũng khẳng định: thơ là nền nghệ thuật chia sẻ với con người, mang lại những hy vọng tốt đẹp cho cuộc đời. Bài thơ “Trong hồn người còn tiếng nói nào không?” đã mạnh mẽ khẳng định giá trị chia sẻ và hy vọng của thơ ca.
“Đêm mưa lớn, mẹ chong đèn thao thức
Lũ cuốn trôi ngập xoá những cánh đồng
Con tự hỏi, ngọn đèn kia tự hỏi:
Trong hồn người còn thao thức nào không?
Đêm đất lở vùi chôn bao đứa trẻ
Miền đau thương thảm họa lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?
Đêm trận mạc, lửa bùng trong ký ức
Dưới đạn bom những đứa trẻ da vàng
Bị đốn gục tả tơi trong rừng rậm
Trong hồn người còn thương tích nào không?
Đêm mất đảo, xác lính phơi trên biển
Hoàng Sa trôi như một đọi máu hồng
Trường Sa dựng một vòng tròn bất tử
Trong hồn người còn uất hận nào không?
Đêm xa xứ, ai thương về quê mẹ
Ai làm mây vượt trời thẳm ngóng trông
Ai làm muối vượt muôn trùng sóng bể
Trong hồn người còn tiếng nói nào không?
Qua đêm thẳm của một thời chia cắt
Bạn lại về trên đất mẹ cùng tôi
Thơ ta vượt qua một trời nước mắt
Giọt máu thơ bừng ấm những làn môi.”

Cảm ơn những chia sẻ, dẫn dắt của các nhà văn, nhà thơ tiền bối. Đặc biệt kính nể sự khiêm tốn và lòng can đảm sống chân thành với giấc mơ viết của Cô Chú Anh Chị. Cháu không dám hứa mình sẽ trở thành người viết hay nhưng cháu sẽ luôn là một người viết chân thành và khiêm tốn ❤