Tập thơ Tiếng Nắng

Hôm nay – một ngày mùa Thu điển hình của Hà Nội: trời lúc mưa, lúc hửng nắng; lúc lại chẳng mưa, chẳng nắng, gió heo may lành lạnh. Nắng bị viêm họng, mất cả tiếng nên Nắng quyết định…”release” tập thơ Tiếng Nắng. Nghe rất hợp lí nhỉ :))

Mười mấy bài thơ là tiếng lòng của Nắng qua những biến thiên cảm xúc vài năm qua, có khi cũng chẳng rõ cảm xúc gì hay chỉ là những nghĩ suy vu vơ, tản mạn về tình yêu, thiên nhiên, đất trời, cỏ cây, hoa lá. Nếu có một tinh thần, ý tứ gì đó xuyên suốt tất cả những dòng thơ vẩn vơ này thì đó có lẽ là một SỢI NẮNG sớm, màu vàng nhạt, lúc đậu trên cành tre, lúc nhảy nhót trên bãi cỏ, lúc lại rầu rầu run rẩy nấp sau mây. Nhưng dẫu có đang đa sầu đa cảm thế nào thì sợi Nắng ấy vẫn luôn ấm áp yêu thương và ngập tràn hy vọng về những điều tốt đẹp của cuộc sống và những phép màu có thật được tạo ra bởi tình yêu, niềm tin và một tư duy tích cực ❤

Ngoài lề chút là tuần rồi Nắng tham gia khóa học viết văn, được tiếp cận với khái niệm “Văn học sinh thái” – một khía cạnh trong concept khổng lồ đó khuyến khích những người viết không xuất bản sách giấy để bảo vệ những cánh rừng. Đây cũng là lý do khiến một đứa “low-tech” như Nắng quyết định “xuất bản” tập thơ trên mạng xã hội. Hầu hết các bài thơ cũng được Nắng cẩn thận chép tay vào một cuốn sổ kèm với những hình minh họa ngây ngô của Nắng cho thêm sắc màu cuộc sống. Các bạn đọc tập thơ “độc bản” này của Nắng nhé và có thể thoải mái cho Nắng biết các bạn thích bài nào, không thích bài nào, góp ý ra sao, Nắng sẽ luôn luôn lắng nghe vì Thơ với Nắng là ngôn ngữ để sẻ chia và thấu cảm <3. Vậy thôi! Nắng hông sống bằng thơ hay viết mà Nắng chỉ muốn sống một cách có chất thơ nên các bạn góp ý gì thì Nắng nhặt ý nấy với thật nhiều yêu thương và cảm kích<3

1. Đôi lúc

Đôi lúc là gió. Đôi lúc là nắng

Đôi lúc là mây trắng. Đôi lúc là em

Đôi lúc là màn đêm. Đôi lúc bừng sáng

Đôi lúc buồn chán. Đôi lúc bơ vơ

Đôi lúc mộng mơ. Đôi lúc thực tế

Đôi lúc là gái ế. Đôi lúc là nàng thơ

Đôi lúc mong chờ. Đôi lúc cần buông bỏ

Đôi lúc là sông nhỏ. Đôi lúc hoá biển khơi

Đôi lúc chất chơi. Đôi lúc lầm lỡ

Đôi lúc rực rỡ. Đôi lúc thật tả tơi…

Tất cả tuyệt vời…khi chỉ là đôi lúc

Đời lúc vinh – khi nhục

Nước lúc đục – lúc trong

Qua vạn lúc bão giông

Mới thấy không là có

Dù muôn vàn gian khó

Đâu sẽ vào đó thôi

Tất cả sẽ êm trôi…

Vì chỉ là đôi lúc…

Nhắm mắt lại…sẽ qua!

2. Gió

…là gió

Giữa thinh không

Từ chối thuộc về

Nơi ao tù nước đọng

Nơi lao xao trống rỗng

Nơi ái ố sân si

Được mất chẳng làm chi

…chẳng làm gì, gió nhỉ!?

Ngày nắng ấm

Hay chuyển mưa giông

Gió vẫn ruổi rong

Dạo chơi cùng ngọn sóng

Trào dâng hay lắng đọng

Chỉ điềm nhiên

Nghe đời nghiêng

Gió nghĩ…

Đời không nghiêng- đâu còn gì thú vị!

Cuộc vuông tròn…

Hãy để gió cuốn đi…

3. Vẻ đẹp của lặng yên

Em có nghe vẻ đẹp của lặng yên

Vẻ đẹp của tự nhiên, ùa về muôn khoảnh khắc

Em có nghe- bình yên và trong vắt

Dành cho em! Đừng nắm tay quá chặt

Nhẹ nhàng buông! Đừng níu mãi nỗi buồn

Em có nghe trong thinh lặng tiếng chuông

Leng keng leng keng, đưa em về ngày nhỏ

Lao xao kìa, thanh âm của gió

Rộn ràng kìa, tiếng khúc khích của em

Vẫn ở đây, vẻ đẹp của lặng yên

Chẳng qua là…lớn nhiều em ít thấy

Chẳng qua là…quen rồi em ít quí

Lặng yên thì…vẫn ở đó- bên em!

Chậm nghe em, lặng và nghe lòng mình, em sẽ thấy…

Hạnh phúc cũng biết buồn khi ở lại phía sau!

4. Cát bụi thời gian

Sao chẳng biết cuộc sống này ngắn ngủi

Rồi chúng ta đến lúc sẽ lên đường…

Xuống hồng trần để gặp gỡ và yêu thương

Sao không thể giản đơn cuộc đời đi…chút nữa!?

Khi tất cả đã – sẽ là cát bụi…

Của thời gian cuồn cuộn cuốn trôi

Khi tất cả chẳng thể là mãi mãi

Giữ làm chi cái tôi nhỏ dối lừa

Khi vấp ngã hay thành công chỉ là trong thoáng chốc

Chặng đường đi mới đẹp đến nào lòng

Như chiếc lá, cành hoa – dù chỉ vài ngày sống

Vẫn mơn mởn vươn cao hướng về phía ánh hồng

Khi thời gian là chứng nhân duy nhất

Con đường ngập lá hoa này…ai đó đã bước qua

Thời gian xoá sạch dấu chân hay giữ lưu tất cả

Sao chẳng biết rằng…điều đó…tùy chúng ta!?

5. Hạnh phúc ở trọ ở đâu?

Ta tự hỏi hạnh phúc ở đâu trong những ngày hoang mang tìm kiếm?

“Ở phía trước đó em” như nhiều nhất những lời khuyên

Phía trước ư – giấc mơ có thật hay chỉ là tương lai phù phiếm

Hạnh phúc của tương lai khác gì đâu…

Nhúm cỏ non treo trước mặt chú lừa

Trông ngon thật nhưng lừa con mỏi mòn đớp mãi những chờ mong

Ngoảnh lại phía sau về những miền kí ức thong dong

Em xục xạo trong tìm thức xa xưa những ngày xưa, chốn cũ

Rồi em nhìn thấy…

Quá khứ vẫn là hiên nhà nhưng hạnh phúc đã rời xa

Em dừng lại, về với hiện tại sau những chuyến bôn ba

Dành riêng cho mình một khoảng sân nơi nắng vàng trước ngõ

Nơi em ngồi ngắm đời nghiêng…

Em thấu tỏ

Dẫu kiếp sống vô thường

Hạnh phúc về ở trọ trong tim

6. Có lẽ

Em sẽ không buồn đâu, có lẽ

Khi lạc khúc trong lòng em có thể hát lên

Em sẽ không phải kiếm tìm đâu, có lẽ

Xúc cảm chân thành đưa em đến bên anh

Em sẽ không phải hờn ghen đâu, có lẽ

Khi thương yêu không lời là lựa chọn của riêng em

Em cũng sẽ không mong cầu đâu, có lẽ

Khi tận hưởng sự đợi chờ là hạnh phúc êm êm…

Anh không phải chiều chuộng đâu, có lẽ

Em quen rồi – làm giọt nắng đơn côi

Anh không phải lo mình ràng buộc gì nhau đâu, có lẽ

Khi hiểu và thương rồi, thời gian bình lặng trôi

Em sẽ không hỏi anh đi đâu, làm gì đâu, có lẽ…

Khi với một niềm tin, ta nâng đỡ đời nhau

Anh không cần hứa bạc đầu đâu, có lẽ

Khi mỗi bước chung đường

Mình nắm chặt tay nhau

Dìu nhau qua biển đời gian khó

Dắt nhau về miền nắng gió thảnh thơi…

7. Giấc mơ chiều tím

Nắng đã về trong mắt em, phải không Nắng!?

Cuộc sống này sẽ chầm chậm trôi qua

Như dòng sông lững lờ trong chiều tím

Em hát bài tình ca cho người hiểu và thương em

Anh biết không?

Những điều được hát lên từ con tim là những điều bất tử

Tại sao mình không thử…nhẹ nhàng nắm tay nhau?

Nụ cười em sẽ mãi bên anh trong chiều tím

Xua về phía sau mãi mãi những niềm đau…

Anh ơi…

Mình bước về phía trước cùng nhau

Chỉ bình yên và nhẹ nhàng như thế

Em đưa anh vào giấc mơ này nhé

Anh đợi chờ em mỗi sáng sau giấc mộng, anh nghe…!!

8. Hướng về phía mặt trời

Mỗi ngày – mặt trời lên và chào em đó nhé

Hãy để những giọt buồn lặng lẽ về phía sau

Ngẩng cao đầu và hướng về phía nhiệm màu

Trao đi thương yêu, để biết lòng ngập nắng

Mỗi ngày – những hạnh phúc giản đơn vẫn ở đó

Em ngước mắt lên là thấy nắng đến bên rồi

Hoa sẽ vẫn nở dẫu cho ngày giông gió

Em sẽ vẫn cười dẫu gian khó đến đâu

Những gì đã qua sẽ vẫn đến theo một cách khác nhau

Cô gái của mùa xuân ơi- cứ bước đi với niềm tin màu tím

Hướng về phía mặt trời và bóng tối sẽ lùi xa

9. Đời bông Điên Điển (tặng chị Phi Nhung ngày chị đi xa)

Em đã đi rồi, Điên Điển ơi

Nhân sinh một kiếp sống trên đời

Như loài Dã Quỳ trong gió nắng

Tô điểm trời xanh những nụ cười

Tuổi thơ vất vả miền sơn cước

Vạn dặm đường xa em trải qua

Dòng đời lắm nỗi truân chuyên ấy

Em chọn cho mình kiếp cầm ca

Tiếng ca véo von lưng chừng núi

Tiếng ca thiếu thốn bóng Mẹ Cha

Tiếng ca sâu nặng tình Mẫu tử

Tiếng ca trăn trở những phận người

Rồi một ngày kia em đi xa

Vàng hoa Dã Quỳ tan vào nắng

Mãi ngát thơm đời những khúc ca

Yên lòng em nhé Điên Điển ơi

Gió cuốn tình em khắp đất trời

Ở nơi nào đó – xanh trong lắm

Thiên sứ thảnh thơi – Nhoẻn miệng cười

10. Tại sao không?

Tại sao không…

Bắt đầu ngày mới bằng một giấc ngủ dài

Để cứ mỗi sớm mai, em thênh thang toả nắng

Tại sao ngừng…

Cố gắng vì những lời thoảng qua

Chẳng điều gì cản ta trưởng thành qua thất bại

Tại sao không…

Đóng lại như một cách mở ra

Đến lúc sẽ nhận ra chẳng điều gì vô ích

Tại sao không…

Thoả thích nuông chiều những tâm tư

Mặc cho đời dèm pha “Lọ lem gặp hoàng tử”

…Hay tại sao không thử

Tri kỉ cùng cô đơn, để hiểu thấu nguồn cơn

Thật ra…cô đơn là tri kỉ!

Tại sao cần hoa mỹ. Hữu xạ tự nhiên hương

Tại sao phải bình thường!?

Khi tầm thường mới có tội

Tại sao lại phải vội!?

Khi chẳng có cơ hội sống lần hai

Tại sao phải miệt mài…

Đi tìm giá trị của mình trong căn bếp?

Tại sao phải nề nếp khi em chẳng làm gì sai!?

Tại sao phải thành ai?

Để làm gì cơ chứ?

Tại sao hỏi quá khứ khi muốn xây dựng tương lai!

Tại sao còn tìm lỗi thuộc về ai…khi tình ta đã cạn!

Hết yêu thì làm bạn

…chẳng có giới hạn nào nên áp đặt cho nhau

…chẳng có kì vọng nào không dẫn đến niềm đau!

11. Biên giới và Tình yêu (vẫn thương tặng một tình yêu đã đi rất xa…)

Em viết tặng anh bài thơ của 9 tháng
9 tháng có đâu dài mà em nghĩ chẳng ra
Nhớ làm sao hết những buổi chiều đầy gió
Em bước bên anh…
…chẳng cần biết mình sẽ bước về đâu

Nhớ làm sao hết những lần hờn giận
Em bỏ về…để một mình hiểu hết sự cô đơn
Chỉ một mình em và một trời kỉ niệm
Của những ngày đầu chẳng hiểu gì nhau

Nhớ làm sao hết những lần anh nhặt hoa dại dọc từng con phố
Nói tặng em…nói anh chẳng có gì hơn
Em cười mà mắt đỏ hoe vì nào em có cần gì hơn thế nữa…
Khi tình yêu đó đã là tất cả với em

Nhớ làm sao hết những lần em trăn trở
Mình có tới được không anh khi biên giới là quá xa
…khi mọi thứ hầu như là quá lạ, cho cả anh,cả em, cả 2 nửa địa cầu
Anh lắc đầu, cười hiền như bồ công anh thả mình theo nắng
khẽ thì thầm…em hỡi…chẳng đâu là biên giới
…chẳng có gì là không thể với tình yêu…

12. Hoa và Nắng

Em về đây đúng mùa phượng vàng nở

Con đường quen rực rỡ một màu hoa

Tình ta…chỉ mới đó đã nhạt nhòa

Em ngước nhìn lên để lệ hòa trong nắng

Trời mùa hạ cao xanh đẹp không tả

Nắng, hoa và nước mắt bỗng lung linh

Em nhớ lắm cũng một đôi mắt kính

Đã cùng em nhìn ngắm nắng và hoa

Có ai ngờ em là hoa, anh là nắng

Đến lúc không còn duyên rực rỡ bên nhau

Đến lúc phải dừng… để giữ lại nhiệm màu

Em sẽ gấp lại và cất vào sâu thẳm

Anh yên tâm, em là hoa anh là nắng

Nắng luôn rực rỡ dù nắng có ở đâu

Hoa sẽ không vì thiếu nắng mà âu sầu

Vì đó là cách hoa thầm tri ân nắng.

13. Nắng

Ngày xưa

Không biết mình là Nắng

Ngỡ là giọt mưa đêm

Một màu như nước lã

Lặng lẽ rơi xuống thềm

Ngày xưa

Quá quen những êm đềm

Mong đời êm trôi mãi

Ngoan khỏi cần bàn cãi

Chỉ học và vâng lời

Chẳng bao giờ nghĩ ngợi

Đang cảm thấy ra sao?

Có điều gì ẩn sau

Những muộn phiền vô cớ

Rồi cũng thôi bỡ ngỡ

Em bước chân vào đời

Chập chững học để bơi

Trong biển đời sóng gió

Đời bắt em vượt khó

Rồi cũng phải vượt xa

Và cũng phải vượt qua

Mọi buồn vui sướng khổ

Hôm nay

Một điều em biết rõ

Cầu vồng không tự có

Em phải tự vẽ thôi

Ngàn năm đời vẫn trôi

Thăng và trầm muôn thuở

Em ơi cứ…giản đơn là giọt Nắng

Đến là để cho đi.

14. Bình minh

Trong đêm đông tĩnh lặng

Lòng không giọt sầu rơi

Đã qua rồi chơi vơi

Một mình em bước tới

Vén rèm ngắm bình minh

Bình minh Sáng – Tối, do mình

Ngọn đèn trước gió – Sáng rồi mới soi!

15. Cảm ơn

Cảm ơn giọt sương mai

Làm sạch hơn chiếc lá

Cảm ơn những vội vã

Để biết mình hững hờ

Cảm ơn những mong chờ

Chỉ ra điều quan trọng

Cảm ơn những thất vọng

Vì đòi hỏi lớn lao

Mới thấy quí biết bao

Những bình yên nho nhỏ

Cảm ơn những cơn gió

Thổi cuộc sống mát lành

Cảm ơn những mầm xanh

Cho em tràn nhựa sống

Cảm ơn một tiếng trống

Báo hiệu mùa Trung Thu

Cảm ơn khúc hát ru

Mẹ ầu ơ sớm tối

Cảm ơn những bối rối

Cái thuở bắt đầu yêu

Cảm ơn cả những điều

Chưa từng được nhắc đến

Cảm ơn những thương mến

Chưa từng được nói ra

Cảm ơn những phong ba

Rèn em trong vất vả

Xin cảm ơn tất cả…

Mọi điều đã xảy ra

Cuộc sống sẽ nở hoa

Một ngày em còn hát

Tặng vũ trụ và anh…

Cảm ơn một ngày xanh

Ngày mà anh sẽ đến

Cùng em ngắm trăng lên ❤