Tôi đã bắt đầu thói quen viết được 10 năm. Tôi nhớ những năm 2008-2010 tôi thường ghi lại những cảm xúc bất chợt trong những quyển sổ nhỏ xinh, luôn mang theo bên mình. Chẳng theo một lịch trình, kế hoạch hay bố cục gì đâu – cứ thích gì viết đó nhưng lâu dần những đoạn nhật kí như những thước phim quay chậm, giúp tôi trải qua sâu sắc hơn cuộc sống của mình.
Đã được 10 năm, Viết như một người bạn. Thật ra tôi không chọn viết ngày từ đầu, tôi cũng như rất nhiều người- chọn cách nói ra như một bản năng khi cần chia sẻ. Nhưng rồi tôi sớm thấy ngay mình sinh ra không phải để nói nhiều. Người ta nói nhiều ngó không sao, chứ tôi cứ nói nhiều hơn chút là y như rằng có chuyện: lúc thì mất giọng; lúc lại gây hiểu nhầm vì nói thẳng-nói thật; lúc lại thấy người nghe cứ nhấp nhổm vì thật ra thì hầu hết đều muốn nói chứ đâu mấy ai muốn nghe. Rồi cũng chẳng nhớ rõ từ khi nào và quá trình ra sao mà tôi thấy Ko phải nói mà VIẾT mới chính là cách giao tiếp dành cho mình. Tôi thoải mái- tự do- hiệu quả – sống động hơn rất nhiều khi viết.
Tôi yêu viết vì viết là môn nghệ thuật tự thân. Tôi theo đuổi nghệ thuật viết vì đó là nghệ thuật được phát triển trong sự âm thầm, lặng lẽ và có giá trị đóng góp lâu dài nhất cho sự phát triển của nhân loại. Nghệ thuật viết không cần được ghi nhận. Bản thân nó là thành quả tự thân – bản thân việc đấu tranh với rất nhiều trở lực hằng ngày để ngồi xuống và viết, không vì bất kì động cơ “cơm-áo-gạo-tiền” nào cả. Viết chỉ vì cần viết như cần thở-ăn-uống-ngủ!
Mỗi ngày tôi chỉ cần 15 phút ngồi yên và viết. Chỉ nhiêu đó thôi – ngày nào cũng như ngày nào và để xem tôi sẽ viết ra được những gì thì chắc chắn đó là tất cả những gì cuộc đời tôi cần viết ra. Không phải vậy sao? Bạn cứ thử làm việc gì 15 phút mỗi ngày không sai chạy xem – bạn sẽ thấy đó là thử thách khó bậc nhất trong các loại thử thách. Nhưng đó cũng là thử thách có thể mang lại kết quả ngọt ngào nhất trong hành trình trải nghiệm và khám phá bản thân.
Khi bạn đi con đường độc hành mà ngày nào cũng có bão tố ngăn cản bước chân vốn đã chậm chạp của mình. Tôi sẽ giữ công việc hằng ngày, giữ trọng trách hằng ngày (làm mẹ) vì đó chính là những thử thách của thử thách. Không có những thử thách ấy, tôi sẽ chỉ chuyên tâm vào một việc tôi yêu thích. Tỉ dụ là viết, và ngày đêm viết để cho ra những quyển sách vì đó là cách nuôi sống tôi. Và rồi tôi sẽ mãi dừng lại và ngắc ngoải vì chỉ làm được việc “hại não” ấy trong vòng vài năm tháng là cùng. Thay vì thế, ngày nào tôi cũng được đắm tâm hồn và thể xác với 15 phút thần tiên nơi tôi vùng vẫy với sự tự do và trí tưởng tượng tuyệt đối – điều đó mới tuyệt diệu làm sao!
Bạn cứ thử nghĩ đi – chúng ta chỉ có một cuộc đời – những người gan dạ lắm có thể sống vài cuộc đời. Nhưng mỗi ngày có thể sống trọng 15 phút ấy thì tôi trộm nghĩ đó đã là cả một cuộc đời đáng sống biết bao. Giờ tôi đã thấu hiểu động lực và suy nghĩ sâu sắc nào dẫn đến câu nói nổi tiếng: “Nulla Dies Sine Linea”, nghĩa là “Không một ngày nào mà không viết một từ”. Tôi nhé…


Để tri ân người bạn VIẾT yêu dấu, tôi sẽ đăng lại nhiều bài viết tản mạn của mình cách đây nhiều năm để thấy tất cả những dấu mốc quan trọng, tất cả đời sống tinh thần thú vị nhiều sắc màu của tôi đã được Viết ghi lại, lưu giữ. Tôi không thể vấp ngã, đi qua, lớn lên, trưởng thành nếu thiếu đi người bạn viết chân thành, trung thực. Vô cùng biết ơn và trân trọng ❤