Công viên giải trí

Cách đây khoảng 5 năm, tôi mơ hồ nhận ra cái công viên giải trí, cái thế giới ảo giác đáng sợ. Tôi bắt mình dừng lại và đứng yên một thời gian để tìm đường bước ra. Tôi bước rất chậm vì thật sự có quá nhiều rào cản; nó có thể lôi tuột mình về cái vòng xoáy dữ tợn kia bất cứ lúc nào. Lúc đó tôi đã thấy rất hoang mang, lạc lõng khi mọi người vẫn đang lao về phía trước theo chiều ngược lại với tốc độ chóng mặt. Thấy mình không thuộc về nơi đó, tôi quyết định bỏ cái PR trong mơ và vẫn là giấc mơ của rất nhiều người, một mình dẫn con về Việt Nam, khép lại một mối tình đẹp nhưng không thể cùng nhau đi hết con đường mà không làm tổn thương nhau…

Ngày đó – tôi sẽ vẫn nhớ như in cái ngày tôi để lại tất cả sau lưng sau nhiều đêm khóc than vật vã, tôi đã có cảm giác của một người đang mang rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh bỗng bị trấn lột toàn bộ – không còn mảnh vải che thân! Trơ trọi, hụt hẫng nhưng nhẹ nhàng và hồn nhiên như lúc tôi cũng như tất cả chúng ta vừa mới đến với thế giới này.

Tôi luôn nghĩ đó là một quá khứ buồn, một cú ngã chí mạng và tôi đã làm tất cả những gì có thể để quên nó đi. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi nhận ra chỉ khi tôi dám sống thật với từng cảm giác của hiện tại thì cuộc sống thật sự mới giản đơn, yên ả và hạnh phúc. Tôi để mình trải qua thành thực và đúng nghĩa nhất với mọi trạng thái cảm xúc – không chối, không che, không chạy. Giờ đây, tôi như đứa bé được trở về nhà – ngôi nhà mà tâm hồn nó thuộc về. Chỉ cần “trời biết, đất biết”, chỉ cần tôi biết, tôi yêu sự yên ắng này và sẽ không đánh đổi cuộc sống đến gần với sự thực sống này với bất kì điều gì khác. Tôi cũng biết sự tu dưỡng này chẳng hề dễ dàng khi mà cái công viên phù phiếm kia vẫn hằng ngày mở hàng trăm lối đi đầy dụ dỗ…nhưng đã khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi cái lồng ấy để đến được đây. Tôi sẽ không quay lại! Tôi sẽ âm thầm bước đi trên hành trình “chà sáng chính mình” mà thôi!

“Cúi xuống

Ta chạm vào vô ảnh

Nỗi đau không tên

Trắng xóa nửa phận đời

Mảnh trăng xanh

Ngày bán mặt cho trời

Đêm cuối xuống

Ngỡ ngàng lòng trăng khuyết

Vũ trụ bao la

Người không kẻ biết

Chuyện một đời

Cúi xuống để nhận ra”

(Thơ chị Nguyễn Phi Vân)