Tình yêu sâu đậm nhất của Nắng là tình yêu với Gia Đình. Còn tình yêu rộng lớn nhất là tình yêu với Mẹ Thiên Nhiên.
Nắng còn nhớ khi đi Samoa – xứ sở thần tiên của Mẹ Thiên Nhiên, Nắng đã phải thốt lên: “Người Samoa làm nhà sinh sống hai bên đường nhưng từ lề đường vào nhà chắc phải 20m. Cả không gian đó đều được phủ kín bởi cỏ và cây xanh. Nhà nào cũng có vườn trồng hoa, cây ăn trái, cây cảnh và vườn ở trước nhà làm nên một màu xanh mướt mát suốt cả chặng đường. Tôi nhìn không chán rồi vu vơ nói với chú lái xe – lúc này tôi đã kịp biết là chú Tom: “Thích quá chú ạ, nhà nào cũng có vườn”. Chú đáp lại: “Ừ phải có vườn chứ, ở Samoa chỉ có những người làm biếng mới không làm vườn thôi!”. Trời sao chú nói đúng quá vậy…nghe câu nói mà tự nhiên tôi thấy có cả một dòng xung điện của sự xấu hổ chảy rần rần dọc sống lưng…trước giờ cứ hay đỗ lỗi cho việc không làm vườn với các lí do như nhà chật – không có không gian, bận rộn – không có thời gian chứ thật ra thì “làm biếng” mới là nguyên nhân sâu xa…
Thời điểm cuối năm 2022 (sau thời gian gặp gỡ Samoa tận 4 năm), Nắng mới có thể vui mừng thông báo là Nắng đã…bớt lười. Nắng đã bước đầu có khu vườn nhỏ nhỏ đầy hoa cỏ của mình; dù thỉnh thoảng Nắng vẫn còn ham chơi theo tiếng gọi của gió của nắng la cà bỏ bê cây cối nhưng lúc nào ở nhà thì Nắng cũng đã bắt đầu chịu khó chăm sóc, tưới tắm, hỏi thăm các em…
Và Nắng đã bắt đầu có những cảm nhận giống như những người bạn ở Samoa: “…người Samoa, tôi thấy họ trong trẻo, hồ hởi tưới mới, hồn nhiên như những ngọn cỏ, nhành hoa lúc nào cũng ướt đẫm sương mai và tràn trề nhựa sống. Vấn đề là họ thực sự cảm thấy mình đẹp. mình hạnh phúc, mình tri túc với những gì thiên nhiên ban tặng họ hàng ngàn năm nay. Họ vẫn khoác lên người những chiếc áo, tấm váy với họa tiết hoa lá; sặc sỡ cài lên đầu những bông hoa đại, hoa dâm bụt vừa rụng xuống; luôn nở những nụ cười tươi tắn như những bông hoa và cũng không quên sống hồn nhiên như những ngọn cỏ, cành hoa trong vườn nhà…”








