Về trên phố cao nguyên ngồi…

Kon Tum trong mắt tôi vẫn vừa lạ vừa quen, vừa hoang dại vừa gần gũi…có đi thật nhiều nơi, ngỡ ngàng với nhiều cảnh đẹp, lòng tôi vẫn khó bồi hồi đến ngẩn ngơ lơ đãng như được về và hớp cái gió cái nắng bạt ngàn ở miền cao nguyên sơn cước này.

“Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài

Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió

Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu là
Một đường không
Một đường không bến bờ” (TCS)

Leave a comment