Vẻ đẹp đêm

Đêm cũng như ngày – Đêm có thể rất đẹp. Một vẻ đẹp hư hao, quạnh quẽ, hắt hiu, cô độc nhưng vẫn rất đẹp, đầy những thanh âm và màu sắc, huyền bí và cuốn hút.

Đi qua gần nửa cuộc người, luống cuống, vội vàng, cứ mãi “đêm chờ ánh sáng, mưa đòi cơn nắng”, đến giờ mới ngồi xuống bậc thềm nghỉ chân, ngắm đêm huyền diệu mà giật mình thảng thốt “có phải ta đã quá ơ hờ!?”. Không ơ hờ làm sao khi mà bao năm ấy đã chưa một lần thấy đêm đen đẹp đến vậy, thấy nỗi buồn cũng quá đỗi xuyến xao, thấy trong hư hao cũng chất chứa ngọt ngào!?

Thế thôi, nửa đời còn lại chẳng cần đi đâu, chẳng cần mỏi tìm gì nữa, chỉ ở đây trong giây phút huyền diệu này mà ôm lấy cuộc sống, chạm vào những giọt sương đêm, run rẩy nghe gió rít và rưng rưng ngồi khóc trong khu vườn của nỗi nhớ và kỉ niệm. Cuộc sống đã dạy ta phải mạnh mẽ, phải không ngừng cố gắng, phải vui vẻ, phải thế này phải thế kia ư!? Sao không dạy rằng ta cũng chẳng khác gì lá cỏ, hãy mỏng manh, hãy run rẩy, hãy lênh đênh, hãy “mặc dòng sông kia sẽ cuốn đất cát ra biển khơi”…

Tự nhiên cho ta cả ngày và đêm, buồn và vui, sáng và tối, gặp gỡ và chia ly, hạnh phúc và khổ đau…nên chẳng phải thật ơ hờ và phí hoài khi cả đời chỉ mưu cầu niềm vui và hạnh phúc sao!?. Chả trách chẳng mấy ai thấy hạnh phúc cho đến khi ngừng đi kiếm tìm!

Leave a comment