

Tôi gặp một bông hoa mùa hạ rực rỡ lạ thường – một loài hoa mà tôi chưa từng gặp. Sự rực rỡ của nó làm tôi nhớ đến một bài hát được lấy cảm hứng từ bài thơ của Rabindranath Tagore.
Tôi tin tưởng chính mình
Sống rạng ngời chói lóa như hoa mùa hạ
Không tàn không tạ, mãnh liệt như hỏa
Nghe trái tim ép vang lồng ngực và hơi thở khóa chặt phổi tràn trề
Không hề mệt mỏi.
Tôi tin tưởng chính mình
Chết dịu dàng yên ắng như lá rụng mùa thu
Không nhiều không loạn, tĩnh lặng như khói
Dù héo tàn vẫn ngạo nghễ sạch trong
Âm thầm bí mật.
Sống như hoa mùa hạ, chết như lá mùa thu
Còn gì khăng khăng nữa?
“Chúng ta cứ thế mà ôm lấy nhau, cùng cười và cũng cùng rơi nước mắt….vì đây là một thế giới không thể nán lại quá lâu”