Người hoang vắng như kinh thành cổ xưa
Ngày tháng cũ viễn mộng trong gió mưa
Dấu yêu xưa mờ dần theo năm tháng
Người thương ơi còn nhớ hay quên rồi…?
Người như tiếng vọng về từ ấu thơ
Giày guốc khẽ khua tàn ngõ vắng trưa
Giấc mơ hoang cất vào một đêm vắng
Cuối lang thang soải cánh mặt trời
Đành phong hóa kiếp này thành tượng đá
Mang nỗi buồn cuộn dưới đáy vực sâu
Trên mùa biếc nghe loài cây kể chuyện
Cuộc trường sinh suốt thế kỷ sầu
Ngàn thương nhớ hóa thành mây trôi mãi
Mưa có về đợi nắng thắp bình minh?
Con đường vắng, chuyến hành hương mỏi mệt
Vạn mùa Thu cũng chết khi Đông về
(Thơ Nguyễn Trường Phong – Nhạc Nắng)