Đà Nẵng ngày Đông

Năm nay Đà Nẵng có một mùa Đông thật sự. Nhiệt độ có hôm xuống 15-16 độ và hôm nào kèm trời mưa thì cảm giác tê tái. Mình chợt nghĩ đến một vài người bạn ở miền Bắc, không biết ĐN lạnh thế này thì ngoài đó còn căm căm đến mức nào!? Mình nhắn tin cho em Mùa A Ư (một người em mình quen biết khi đi Tà Xùa) hỏi thăm tình hình. Em trả lời “lạnh lắm nhưng chưa đến mức băng giá chị ạ” và quay mình xem chiếc yên xe máy em hay đi phủ trắng bởi một lớp sương giá nhẹ màu bạc.

Mấy nay trời lạnh nên anh hàng xóm hay bật bài Mùa Đông của Anh (thật hợp quá!). Trong lòng mình cũng có một mùa Đông như vậy nên mình đổi hết ngôi khi lẩm nhẩm hát theo bài hát rất hay của Trần Thiện Thanh.

Ngày nào em yêu anh
Em đã quên trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào anh yêu em
Anh hẳn quên với trời hạnh phúc mới

Anh ơi đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim em như ngừng thở từ sau ân tình đó
Anh nghe không
Mùa đông mùa đông

Ngày nào ta xa nhau
Em bước sâu trong vũng tối nhạt nhoà
Từng mùa đông theo qua
Anh đã quen với đỉnh đời băng giá

Xưa “ôm” anh một lần mà đau thương tràn lấp
Anh yêu em một ngày rồi xa em trọn kiếp
Nên em yêu mùa đông nên em yêu mùa đông
Ôi mùa đông của em

Em chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái
Em chỉ là người say bên đường anh nhìn thấy
Anh đi đi người điên không biết nhớ
Và người say không biết buồn

Những cuộc tình dương gian muôn đời không nghĩa lý
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
Như đôi ta niềm yêu xưa chỉ còn lại vì sao em lẻ loi

Trời lập đông chưa anh
Cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc em lang thang
Ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới

Đêm chia ly em về đường khuya em bật khóc
Anh xa em thật rồi làm sao quên mùi tóc
Anh hỡi anh có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian!?

Leave a comment