Nỗi buồn!

12 tháng viết được 12 bài hát và bài nào cũng buồn. Bài cuối năm thì buồn…giật cấp 12! Khi lòng buồn thì nói đùa cũng thấy nhạt thếch, nên nói thật sẽ hay hơn!

Nói thật thì bài học lớn nhất trong năm 2024 là bài học về nỗi buồn. Trước đây kiểu gì cũng xem nỗi buồn là điều không mong muốn; rồi tìm mọi cách xua đuổi. Còn đây là lần đầu tiên biết sống hết mình với một nỗi buồn: để nó tràn vào từng tế bào; để nỗi buồn tự do bay đến bất kì vùng đất nào trong tâm trí mà nó muốn; để nó tuôn trào thành một dòng sông của cảm xúc và kỷ niệm (đúng nghĩa “crying a river”). Và đúng như Trịnh Công Sơn đã viết trong một bài hát “…nghìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh”.

Dũng cảm đối diện, rồi cái gì cũng qua; niềm vui hay nỗi buồn đều tốt (cảm xúc khác cũng vậy, cứ từ từ mà trải qua thôi!); đau hay khỏe cũng ok như mưa hay nắng; gần những người yêu thương hay cô đơn một mình cũng đều tốt. Nhờ bài học về nỗi buồn, Nắng biết cách chấp nhận phiên bản hiện tại của mình nhất. Cụ thể biểu hiện thế này: mình không thích mở mắt ra là nghĩ chuyện hay nói chuyện ăn uống thì mình không nghĩ và cũng ko nói; ai thích nói mấy chuyện vụn vặt hay ầm ào quá thì mình tự lượn chỗ khác; mình thích học và trải nghiệm những điều mới mẻ và tùy hứng thì kiểu gì khi thời cơ phù hợp mình cũng đi. Mình chấp nhận thu nhập ít lại nhưng hoàn toàn làm chủ thời gian và không phải thỏa hiệp giá trị với bất cứ ai. Mình cũng chẳng có khái niệm tương lai hay năm mới. Một ngày tự thân đã có khởi đầu và kết thúc rất rõ ràng; ngày nào hết ngày đó. Mình chẳng tài nào nhớ nỗi ngày hôm qua mình làm gì hay ngày mai sẽ làm gì. Chẳng có chương trình hoàn thiện và kế hoạch ảnh hưởng nào cả!

oppo_1056

Leave a comment