Vô cầu – Vô ưu!

Xe mới sạc tối hôm trước, để qua đêm chứ không đi đâu mà sáng hôm sau đã hết điện. Chẳng có gì phải phàn nàn, xe hết điện thì xuống dắt thôi; dắt đến tiệm xe máy điện để nhờ em ấy xem thử xe có vấn đề gì. Đến nơi thì sớm quá, cửa hàng chưa mở cửa. Trên bảng hiệu có để số điện thoại nên mình vào zalo nhắn tin cung cấp thông tin cần thiết, rồi để xe lại, đi bộ ngắm cảnh phố phường…

Đà Nẵng cũng có những ngõ vắng và những góc phố xinh xắn mà bình thường khi đi xe máy ta sẽ bỏ qua. Trên đường ghé vào một quán cà phê nhỏ có lối vào trước và sau quay sang 2 con phố khác nhau; ngay gần con đường Nguyễn Công Trứ. Mình đi vào gọi một ly cà phê pha phin rồi đi qua những cái bàn đông đúc, đến ngồi một góc ở cuối sau – nơi có một khu vườn bé xíu…Mình ngồi đó ngắm nắng xuân, ngắm thời gian trôi và chắc chắn một chuyện – vô cầu khắc vô ưu!

Bỗng nhớ nên trích bài thơ “Vô Cầu” của cụ Nguyễn Công Trứ…

Trong vũ trụ là thân nam tử,
Chữ vô cầu là chữ thiên nhiên.
Đêm bẩm trời, trời cũng phải khuyên.
Khuyên khuyên kẻ anh hùng yên sở ngộ.
Tạo hoá há ghen chi mệnh số,
Giang sơn nào oán với văn chương.
Bực tài hoa dành có lúc vẻ vang,
Đường khoa mục xa nhau đà mấy bước.
Sóng vỗ lớp sau như lớp trước,
Chí vẫy vùng ai có khác ai đâu.
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu,
Trần ai ai biết công hầu là ai.
Bao giờ rõ mặt mới hay.

https://www.thivien.net/Nguy%E1%BB%85n-C%C3%B4ng-Tr%E1%BB%A9/V%C3%B4-c%E1%BA%A7u/poem-7zp-DWRfNGnsgTnH1chzew

Leave a comment