Chiều tối nay, đi thể dục xong thì mình về nấu một bữa cơm tối rất ngon cho Má, chị gái và bạn trai chị gái đi làm về ăn. Bữa cơm ngon lắm, ai cũng khen…nhưng trong lòng mình giờ chỉ đang chờ…đúng một người nữa…đến cùng ăn bữa cơm…
Mình chưa biết khi nào người đó mới đến nhưng chắc chắn:
“Người đàn ông em yêu đôi khi có những phút giây yếu đuối không ngờ (phút giây yếu đuối không ngờ)
Ngoài kia nếu có khó khăn quá về nhà anh nhé có em chờ
Có môi mềm thơm thơm có dư vị mỗi bữa cơm
Xuân hạ thu đông đều có em chờ…
…Tình yêu là những ánh sáng lấp lánh đèn vàng thắp lên bên ô cửa nhỏ
Tình yêu là những dịu êm từng đêm mình cùng ăn tối và nghe mưa rơi
Biết sẽ có những lúc trái tim đau đớn khôn nguôi
Vẫn yêu và yêu và yêu thế thôi…”
