
Đó là một buổi sớm mùa Hạ trong khu rừng xa lạ. Cô gái mộng mơ khẽ bước đi giữa những tán cây cao, như đang trôi trên trời xanh lộng lẫy. Mỗi bước chân là một nhịp thở bình yên, mỗi làn gió khẽ chạm qua làn tóc là một tiếng thì thầm của kỷ niệm. Gió mang theo hương cũ – dịu dàng, mát lành như dòng sông không tên – gợi lại chuyện tình đã xa, nhưng để lại một vẻ đẹp còn mãi trong tim cô.
Xạ hương trắng mở ra sự tinh khiết và thanh thoát, như hơi thở của buổi sớm ban mai nhẹ nhàng. Cỏ khô và Trà xanh mang theo làn gió mát lành, phảng phất chút hoài niệm trong trẻo của ký ức. Vanilla dịu ngọt, như tiếng lòng khẽ ru, xoa dịu những mảnh vụn mong manh còn sót lại. Hoa dại bung nở khẽ khàng như chấm phá của tự do. Cuối cùng, Gỗ hồng và Rêu sồi lưu giữ dư âm trầm lắng, như dấu vết của thời gian, để lại chiều sâu đầy kiêu hãnh cho một tâm hồn từng trải.
Tất cả đan quyện thành mùi hương của một buổi sớm không thể nào quên – mùi hương của tự do, của ký ức dịu dàng, và của vẻ đẹp lặng lẽ ở lại, ngay cả khi tình yêu đã đi qua mãi rồi.
One clear summer morning, I stepped into a strange forest,
Followed the leaves, and found a river.
Has anyone seen a river of trees,
Floating like clouds in a deep blue sky?
Has anyone seen trees growing down from heaven,
Days drifting by, rain that never falls?
Has anyone ever seen a bridge built from the void,
Mist dissolving in sunlight,
Dreams unmoored, adrift and gone?
Perhaps only I.
Seeing trees as a cool river,
Feeling the pulse of Ô Thước Bridge, fragile with longing.
Perhaps only I.
Holding on to drifting dreams…
One clear summer morning, I stepped into a strange forest…
And we passed each other by,
Two roads apart —
Who will remember the river?