What century does not fade?

Có những nỗi buồn không nằm lại trong quá khứ – chúng đi cùng ta, hóa thành từng lớp trầm tích của tâm hồn. Để một ngày, khi ta đủ lặng, đủ sâu, ta nhận ra: trong cõi sầu thương ấy vẫn hé mở một vẻ đẹp: vẻ đẹp của sự kết nối ở tầng sâu thẳm, nơi tình yêu thương không còn bị ngăn cách bởi bất kỳ không gian hay thời gian nào; nơi ai đó, trong một đêm trắng nào đó sẽ bay lên như những vì sao…

“Suốt Thế Kỷ Sầu” được viết từ một vết thương thật, từ một sự mất mát khó gọi tên. Bài hát miêu tả một nỗi buồn cổ tích – lặng lẽ nhưng lấp lánh như bụi thời gian trong ánh nắng cuối ngày, gợi về một kinh thành đã lãng quên, một người bạn, một người thân đã rời đi, chỉ còn tiếng guốc xưa vọng lại trong ngõ vắng. Như tượng đá ôm giấc mơ trắng, chạm khẽ vào miền ký ức xa xôi – nơi cả nỗi cô đơn cũng mang trong mình vẻ đẹp vĩnh cửu.

Hy vọng rằng khi lắng nghe ca khúc, bạn sẽ tìm thấy cho mình một khoảng lặng để nhận ra rằng có những nỗi buồn, những mất mát…đến một ngày có thể hóa thành một dạng ánh sáng vĩnh hằng như những vì sao…lấp lánh bay đi!

Thế kỷ nào mà chẳng phai phôi?
Thiên dạng nào mà chẳng đơn côi?
What century does not fade?
What soul is not alone?

Leave a comment