Đi một chặng đường đủ xa
Chúng ta nhận ra: những vết thương nở thành bông hoa
Từng nụ cười dệt màu ý chí
Đi một chặng đường đủ xa
Đôi bàn tay ta viết nên khúc ca
Con đường trưởng thành nhuộm màu nước mắt
Không một điều gì cần phải đổi thay.
Con Đường Đủ Xa!
Vượt qua bao gian nan, bàn chân thêm vững vàng
Để bóng tối sau lưng, tiến về mình – ánh sáng chói chang…

