Cuối cùng thì bình yên vẫn là ngôi nhà duy nhất của tâm hồn.
Bình yên như ánh nắng đầu ngày – không gọi tên, không nắm tay
Chỉ khi anh buông nỗi buồn lại…sẽ thấy em ở bên mãi đây
Bình yên như ánh trăng dịu dàng – đi qua nhau êm như thời gian
Dẫu ngày mai – ngày anh khkông tới…mang yêu thướng hóa ánh mặt trời!
Những điều anh chưa kể – đủ lặng yên chở che em
Không cần gọi tên nhau nữa; chỉ mong người mãi bình an
Chỉ mong mỗi sớm mai…vẫn có một người như thế
Lặng lẽ bước chung con đường!





